Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ, lại tươi trong lòng
Vợ là một đóa hoa hồng
Vợ là “Sư Tử Hà Đông” trong nhà
Vợ là “nắng gắt mưa sa”
Vợ là “ giông tố, phong ba bão bùng”
Nhiều người nhờ Vợ nên Ông
Nhiều Anh vì Vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những nguồn thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chút men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng.
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng đắm say
Vợ là khối óc, bàn tay
Vợ là “Bác sĩ” tháng ngày chăm ta
Vợ là Nụ, Vợ là Hoa
Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân
Vợ là “Tín dụng nhân dân”
Vợ là “Kế toán giải ngân” trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là “gió mát trưa hè”
Vợ là “hơi ấm” thổi về mùa đông
Vợ là chỗ dựa của chồng
Nhiều anh lại bảo Vợ ko là gì
Khoan khoan hãy nghĩ lại đi
Vợ quan trọng lắm ko gì sánh đâu
Việc nhà Vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà
Vợ là “Máy giặt” trong nhà
Vợ là cat-sec, Vợ là ti-vi
Nhiều đêm ca hát chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, Vợ là nhân viên
Vợ là “cái máy đếm tiền”
Vợ là nôi lực làm nên cơ đồ
Vợ là “thủ quỹ thủ kho”
Vợ mang Hạnh Phúc ấm no trong nhà
Vợ là vũ trụ bao la
Vợ nhiều bí ẩn mà ta chưa tường
Khi thì giận, lúc lại thương
Sớm trưa chiều nắng ai lường được đâu
Ốm đau vắng Vợ thêm sầu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đường làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Vợ là cô Cám hám tiền rong chơi
Vợ là con phật, cháu trời
Giữ gìn nòi giống cho đời thêm vui
Trốn tiên thèm muốn làm Người
Rẽ mây hạ giới làm người trần gian